Hai mắt Dương Hạo đột nhiên sáng ngời. Gã cười lớn nói:
- Trương huynh, lần này quả nhiên là ngươi dẫn đội tới đây.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, vừa rồi trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, Chu Bát Thất đã nói rằng Kim Chiến
Dịch dẫn đội tới, nhưng lúc này Dương Hạo lại bỏ qua y, rõ ràng là biểu lộ sự bất mãn trong lòng. Hạ Nhất Minh thoáng
liếc mắt, Kim Chiến Dịch vẫn ngẩng cao đầu nhìn đỉnh núi lẩn trong đám mây mù, như thế không hề nghe thấy hàm ý ẩn chứa
trong đó.
Lão già đối diện cũng cười dài một tiếng, nói:
- Dương huynh, gần mười năm không gặp, các vị... Kim sư đệ ngươi quả nhiên ở đây.
Lão già nói một nửa, lúc này mới nhìn thấy Kim Chiến Dịch ở phía sau mọi người. Dương Hạo như thể không nghe thấy,
nói:
- Các vị, vị này chính là một trong các Chấp sự nội môn của Linh Tiêu Bảo Điện, Trương Trọng Cẩn huynh.
Ngoài ý liệu của Hạ Nhất Minh, tất cả mọi người, kể cả Vu Kinh Lôi, đều tươi cười tiến tới tiếp đón lão. Nhìn biểu hiện
của bọn họ, Hạ Nhất Minh đột nhiên hiểu rằng Dương Hạo giới thiệu người này chẳng qua là để mình biết mà thôi. Còn
những người khác, có lẽ đã biết lão già này từ lâu rồi. Đối mặt với sự nồng nhiệt tiếp đón của mọi người, lại thấy biểu
tình của họ đối với thái độ cao ngạo của Kim Chiến Dịch, vẻ mặt Trương Trọng Cẩn hiện thoáng bất đắc dĩ cười khổ. Lão
đương nhiên hiểu rất rõ sư đệ mình, vừa mới nhìn tình hình là biết y chắc chắn đã đắc tội với cao thủ nào đó. Lão định
khuyên bảo một, hai câu, nhưng lại nghĩ tới tính tình cao ngạo của Kim Chiến Dịch, lão đành âm thầm thở dài, không muốn
tự chuốc lấy cực khổ.
Khi Trương Trọng Cẩn tiến lên, tất cả mọi người phía sau lão đều ngừng lại, đợi ở phía xa. Hạ Nhất Minh đảo mắt qua
những người này. Sau một lát, hắn khẽ nhướn mày, có vẻ đã nhìn ra một chút manh mối. Những người này không ngờ đều là
người tu luyện hậu thiên, mà đại đa số đều có tu vi khoảng tầng thứ chín. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu cường
giả hậu thiên tầng mười đỉnh phong. Hơn nữa, theo diện mạo mà xét, bọn họ hẳn là đều dưới 50 tuổi. Liên tưởng đến Đại
hội Khai Sơn tên này, trong lòng Hạ Nhất Minh lập tức sáng tỏ. Gần trăm người này tuyệt đối không phải chỉ đến để làm
khách quý và khách qua đường. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ hẳn là sẽ tham gia thi đấu ở đại hội.
Đám người Dương Hạo nói chuyện như đã ăn ý, rất rõ ràng bài trừ Kim Chiến Dịch ra bên ngoài. Trương Trọng Cẩn tuy rằng
biết rõ nhưng cũng đành cười khổ liên tục, ra vẻ không biết. Vu Kinh Lôi nháy mắt với Hạ Nhất Minh, nói:
- Trương huynh, đây là Hạ trưởng lão mới tiến lên Nhất Đường Thiên của bản phái, hôm nay được gặp huynh lần đầu tiên.
Mong được huynh chiếu cố chút ít.
Ánh mắt Trương Trọng Cẩn rốt cục rơi xuống người Hạ Nhất Minh, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khó tin. Tuy rằng cường giả
Nhất Đường Thiên đều là có thuật trú nhan, nhưng trẻ tới mức này thực sự là khoa trương quá mức. Lão do dự một chút,
đột nhiên hai mắt sáng lên như thể nghĩ ra cái gì, vỗ trán, nói:
- Hóa ra là Hạ trưởng lão, ngưỡng mộ đại danh Hạ trưởng lão đã lâu hiện giờ rốt cục tiến giai Nhất Đường Thiên, thật sự
là thật đáng mừng.
Đám người Vu Kinh Lôi quay sang nhìn nhau, không thể tưởng được danh tiếng Hạ Nhất Minh lại lớn như vậy, không ngờ
người ở tận đế quốc Đại Thân xa xôi cũng biết tới.
Kim Chiến Dịch rốt cục quay đầu, đảo mắt qua người Hạ Nhất Minh một vòng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Hạ huynh mới tấn chức Nhất Đường Thiên trong vòng mười năm gần đây phải không?
Dương Hạo mỉm cười, nói:
- Không sai, Hạ huynh cùng mới tấn chức Nhất Đường Thiên chưa lâu, đây là lần đầu tiên gặp mặt hai vị.
Vẻ cao ngạo trong mắt Kim Chiến Dịch rốt cục biến mất. Y lẳng lặng nhìn Hạ Nhất Minh, trong mắt dần dần nổi lên ý chí
chiến đấu mạnh mẽ và kiên định hơn. Hạ Nhất Minh tức giận nhìn Dương Hạo, trong lòng vô cùng bất mãn, quyết định chủ ý
tuyệt đối không khai chiến với Kim Chiến Dịch.
Mọi người hàn huyên một lát, Dương Hạo cười nói:
- Trương huynh, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?
Trương Trọng Cẩn mỉm cười gật đầu, nói:
- Được rồi, hết thảy dựa theo quy củ trước kia là tốt rồi.
Hạ Nhất Minh hồ nghi trong lòng, lại nhìn thấy tất cả mọi người, kể cả Vu Kinh Lôi, đều lộ vê tươi cười, rõ ràng là cực
kỳ chờ mong quy định cũ này. Dương Hạo vung tay lên, tự nhiên có người dẫn mọi người đến từ Đại thân lên núi, mà Trương
Trọng Cẩn lại mang theo hơn mười người đi theo Dương Hạo tới một khu phòng ốc đơn sơ bên chân núi. Hơi xấu hổ cười,
Dương Hạo nói:
- Trương huynh, chúng ta vốn định tiếp đón ở đình nghênh tân trên sườn núi, nhưng không ngờ lại xuống dưới chân núi thế
này. Chỗ này hơi đơn sơ một chút nhưng cũng không có gì quá tệ, mong huynh thông cảm.
Trương Trọng Cẩn khoát tay áo, nói:
- Dương huynh quá khách khí, bắt đầu đi thôi.
Lão ta đã già thành tinh, biết việc ngoài dự tính này chắc chắn có liên quan tới Kim sư đệ của mình, vội vàng gạt đề
tài đi. Lão nhẹ nhàng vung tay lên, hơn mười người phía sau lão đồng thời tiến lên, nhất tề đặt những chiếc bao được
gói ghém chặt chẽ sau lưng lên trên bàn, sau đó bọn họ lại nhất tề khom người, cung kính lui xuống Xem động tác bọn họ
rất đều, rõ ràng là có trải qua huấn luyện. Trương Trọng Cẩn tiến lên, cũng không ngại phiền toái, tự tay mở những gói
đồ này ra.